July 2, 2018

Những ngày sau chia tay

Những ngày sau chia tay


Ngày 02/07/2018

Những ngày sau chia tay, thật khó khăn để chấp nhận. Tất cả với tôi đều trở nên vô nghĩa, dằn vặt bởi kỷ niệm, bởi đau khổ, bởi bi thương, bởi những sai lầm, mãi mãi, chẳng còn thêm cơ hội nào nữa.

Những kí ức cùng kỷ niệm ngày xưa, mãi mãi vẫn còn đây, nhưng người tôi yêu, giờ đã xa mất rồi. Tôi nhớ người tôi yêu, tôi nhớ người tôi yêu trong quá khứ, người mãi mãi yêu thương tôi, người mãi mãi bao dung cho mọi lỗi lầm. Tôi nhớ người tôi yêu, người tôi yêu trong hiện tại, người đã khóc vì tôi cho những muộn màng, cho những nỗi đau quá lớn, cho tình yêu đã không còn nguyên vẹn.

Từ bao giờ, một cảm giác thân thuộc khi thấy điện thoại sáng đèn báo tin nhắn tới, giờ chỉ còn lại những mất mát và đau lòng. Nước mắt cứ chực rơi khi tin nhắn đến từ một người, một người tôi yêu và đã từng yêu tôi. Cảm giác nhớ một người đến đau lòng khi người vẫn đang ở bên cạnh tôi, là những gì tôi đang cảm nhận, rất đau lòng.

Những ngày sau chia tay, thật quá đau lòng để chấp nhận, thật quá khó khăn để vượt qua. Tất cả, tất cả những gì tôi đang có, tôi đang thấy, tôi đang sử dụng, đều là những kỷ niệm của cả hai, của những gắn kết, của những cột mốc đánh dấu qua năm tháng của tình yêu. Tôi phải làm sao, làm sao để vượt qua nỗi đau này, vượt qua sự mất mát và chúc người hạnh phúc. Tôi không thể chúc người hạnh phúc, càng không thể chấp nhận mình đã chia xa.

Đừng muốn tôi tìm niềm vui và hạnh phúc bên người mới. Đừng muốn chúc phúc cho tôi trong một tình yêu mới ở đâu đó phương xa trong tương lai. Một câu nói nhẹ nhàng, mà như ghim vào tận sâu, còn lại gì ngoài tổn thương, chẳng còn gì xót xa hơn như thế.

Đừng bỏ mặc tôi như thế, hãy cho tôi cơ hội được yêu thương thêm lần nữa.

Tôi muốn mình được khóc nấc lên thành tiếng từ ngày này qua ngày khác, từng giờ từng phút, bất kể thời gian nào mà đầu óc tôi được phép nghỉ ngơi, chỉ để tôi mệt lả đi và chìm vào giấc ngủ. Tôi muốn khóc nhiều lắm mà đôi khi tôi không khóc được nữa, một cảm giác ở lưng chừng cuộc sống, muốn sống tiếp cũng chẳng được, muốn làm gì khác cũng chẳng xong.

Tôi chỉ thấy mình quá đau khổ, làm sao để vượt qua nỗi đau này. Làm sao tôi có thể an yên mà chúc người hạnh phúc, tôi không làm được. Tôi phải làm sao bây giờ. Giá như tôi chẳng yêu, chẳng bao giờ sợ mất đi như người ta từng nghĩ. Nếu không sợ mất đi, tôi đã chẳng gồng mình ngày qua ngày như thế, chẳng phải lo sợ quá nhiều thứ như thế.

Tôi muốn mình phát điên để quên đi tất cả. Tôi muốn mình đau thật đau để không còn cảm giác gì nữa. Tôi phải tự mình đối mặt với nỗi cô đơn này, tôi quá bất lực trong cuộc sống.

Bản quyền bài viết thuộc về/ CTG blog
DMCA.com Protection Status



BÀI VIẾT LIÊN QUAN:

0 blogger: